gửi sân trường xưa
Có một lần tôi lỡ nói yêu em
Để xấu hổ suốt một thời trai trẻ
Em đành đoạn, sao mà… con gái thế
Để nỗi buồn từ đó cứ mang mang
Ta gặp nhau thu rợp bóng muồng vàng
Và chia biệt hè sang hoa phượng đỏ
Mười tám tuổi em đâu hay từ đó
Tôi khởi đầu lận đận của con trai
Tôi ra đi theo những chuyến đi dài
Biền biệt quá bài thơ buồn gửi lại
Sân trường cũ và em thời con gái
Mải ham vui ngày áo trắng trăng rằm
Mười tám năm tôi lại trở về thăm
Ổ, áo trắng các em hồn hậu quá
Những mắt thỏ mắt nai nhìn tôi xa lạ
Gã đàn ông râu tóc đứng bên đường
Sót giữa hồn lãng đãng một mùi hương
Tôi cúi xuống nhớ thương từng kỷ niệm
Em giờ chắc đã áo vàng áo tím
Nhớ gì không áo trắng phất phơ buồn.