mùa chung
Mùa Chung
Ta mang mây sầu
treo vào vầng nguyệt lạnh
Che kín hồn chiều
em ướt rũ bóng sương tan
Em mang sợi nắng
kết vào trời đông rét buốt
Ngân lại cung đàn
Xuân ta rộn những âm vang.
Em mang nỗi buồn
treo vào câu thơ cổ
Rót xuống đêm trần
ta hệ lụy trăm năm
Mùa xuân vẫn đến
giữa bầu trời cao rộng
Ta ôm choàng mùa lạnh
nhận cái rét căm căm
Em ngừng khóc
vì chiều cuối năm mưa đổ
Đêm ba mươi
lệ nuốt ngược vào trong
Ta lăng xăng
chạy tìm mùa xuân cũ
Sợ ngày đầu tiên
khóe mắt em mênh mông
Chuyện ngày xưa
nằm dịu dàng bên gối
Em sớt chia và ta uống cạn
chén khôn cùng
Mở trái tim,
mở nụ cười Xuân thì
Giữ thật đầy,
dẫu đắng,
cũng ngọt lịm mùa chung.
11/03/2015
Bài này đã được xem 873 lần
|
Người đăng:
|
Đức Lập
|
|
|