bài thơ lạnh lùng
Em đến đời ta mãi lạnh lùng
Thu tàn chửa hết một mùa đông
Bao nhiêu tha thiết thành dang dở
Tình si thương mến bỏ trôi sông
Sóng nước trường giang đập đôi bờ
Thuyền rời xa bến dạ ngẩn ngơ
Tiễn biệt người đi phương trời lạ
Đêm thâu sương tỏa ánh sao mờ
Bóng tối mang mang sầu cô quạnh
Trăng thôi soi bóng nước sang đông
Mây đen bao phủ đời vắng vẻ
Gió thổi mưa mờ lấp hư không
Rét mướt cô liêu lạnh cõi lòng
Ngọn đèn loe loét túp nhà tranh
Thao thức qua đêm mong trời sáng
Chập chờn đom đóm suốt năm canh
Quá khứ chôn sâu mảnh tình đau
Biết đến bao giờ thấy mặt nhau ?
Xa xôi phương ấy còn tưởng nhớ ?
Một chút niềm yêu đã qua cầu
Đông quá lâu la lại đến xuân
Tình ta hoa nở gió bâng khuâng
Miên man thương tiếc ngày tháng cũ
Bầy tỏ tin yêu chẳng ngại ngần
QHNC