đêm bơ vơ
Đêm khuya vắng bơ vơ giăng mắc
Lặng lẽ ngồi hồn nhắc tình xưa
Phố buồn len lén bóng mưa
Xót xa một cõi buồn đưa nỗi sầu ...
Nhặt chiếc lá khổ nhàu thân xác
Ngỡ thư tình mang mác đắng cay
Dáng xưa lay lắt gió bay
Dang tay ôm chặt lối này em ơi!...
Đây câu nhạc anh mời em đó
Thay tiếng lòng mình có đời nhau
Không gian mờ mịt thương đau
Yêu thương dịu ngọt bền lâu cuộc tình...
Ta nhặt lá rùng mình sang hạ
Nghe rung rinh buốt giá chia ly
Nhớ nhung giọng nói thầm thì
Thình thình vụt mất bóng đi theo hình
Xuân tạm biệt người tình mùa ấy...
Lạnh đêm buồn chợt thấy cô đơn
Nửa đau nửa tủi nửa hờn
Nếm sầu nhạt thếch không hơn bóng mình
Ôi một chén men tình ngất ngưỡng
Nghe đời nghiêng gắng gượng phong ba
Rượu sầu tự chuốc mình ta
Ưu phiền đắng giọt xót xa đường đời...
Bài này đã được xem 2133 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|