lặng những hoàng hôn
Anh đến nơi này mỗi hoàng hôn
Hứng nắng vương rơi nhạt nỗi hờn
Nhớ em ngày trước thường trách gió
Nô đùa làm rụng nỗi cô đơn…
Bông hoa rụng cánh buồn mênh mang
Đợi mãi dáng ai đến vội vàng
Núp sau gốc sấu thầm thì kể
Thương nàng thơ khổ kiếp đa mang…
Anh đến đây rồi nàng ở đâu?
Ai chờ ai đó mãi bao lâu
Yêu thương khắc khoải đau chiều đó
Tủi lá vàng trơ gió cấu nhầu…
Đây gốc sấu đây đâu hình bóng
Khúc khích tiếng cười xưa còn vọng
Ứa nỗi chạnh lòng như uống say
Khổ đôi tay với còn chi ngóng…
Bỗng chợt nở bung mọng nụ cười
Ngày ấy… nhớ là tôi rất tươi
Nhiều nụ hôn lắm tôi gửi gió
Trao đổi mà… nhưng trách gió lười…
Gió lười em lại nhớ môi tôi
Bỏ khung cửa nhỏ em đến rồi
Gốc cây sấu già bao sấu hổ
Vuốt ve tình ái đẹp một đôi…
Thế rồi… thế rồi… thế rồi thôi
Em buồn vơ vẩn lúc bên tôi
Dài hơi thở lắm tôi hỏi gắng
Em nhìn con nắng vút xa xôi…
Linh cảm nhắn tôi ảnh đính kèm
Tôi hình dung, sợ… ghì chặt em
Ghì thêm, chặt thêm, em ngọ nguậy
Đặt nụ hôn nồng, tủi ứa đêm…
Sau đêm hôm đó tìm đâu nữa
Sau ba đêm đó tim chết nửa
Xác pháo nhuộm hồng con phố qua
Tôi cào thân sấu đau ứa nhựa…
Em à một mùa nữa qua đi
Sao vẫn chưa về cửa sổ kia
Vần thơ bật khóc cùng năm tháng
Bắt đền anh chẳng làm được gì…
Lảo đảo hờn say đất cuồng quay
Hoàng hôn ghì chặt lấy thân gầy
Ghì thêm, chặt thêm, tôi ngọ nguậy
Đâu nụ hôn nồng, tủi… phách bay…
LẶNG NHỮNG HOÀNG HÔN
27-05-2015
Nguyên Hữu
Bài này đã được xem 1304 lần
|
Người đăng:
|
Nguyên Hữu
|
|
|