mộng tàn
Nhà Nàng đối diện nhà tôi
Cách con đường nhỏ... nửa hồi còi xe
Hai nhà chung một tiếng ve
Cây phượng xanh lá hoa che hai nhà
Nàng - Con gái tính điệu đà
Ngồi hong tóc ướt như là trêu ngươi
Tay trần ...áo mỏng ... môi cười ...
Đồng tiền lúng liếng... giết người là tôi
Trách mình sao nhát quá thôi
Gần nhau mà chẳng lần hồi sang chơi
Chỉ nghĩ người đã hụt hơi
Trống trường loạn nhịp ở nơi tim rồi
Thẫn thờ song cửa tôi ngồi
Nhìn sang bên ấy dần trôi tháng ngày...
Thế rồi một buổi sớm nay
Nàng sang đưa thiếp báo ngày vu quy
Mặt đần chân cứ di di
Ngả nghiêng trời đất những gì như say
Trời ơi ! Sao lại có ngày
Bỏ tôi em đã từ nay xa mờ
Một mình tối sáng bơ vơ
Em đi liệu có bao giờ về không !!!
Ôi cây phượng vĩ ai trồng
Hồng hoa xanh lá giờ trông héo tàn
Tiếng ve nức nở khóc than
Tai nghe như thể tiếng đàn chùng dây
Hỡi trời ! Hỡi đất ! Hỡi mây !
Về đây chứng giám tôi xây... mộng tàn .