nơ...diêu bông
Em trách thầm,trên lối vắng ngày xưa
Giờ hò hẹn sao cúi đầu không nói
Chắc..thời gian đã vàng dần từng bước mỏi
Phút ngập ngừng,mưa đẫm ướt gót sen.
Chiều buông lơi sao cứ để mi hoen
Nóng vai anh,e ấp vùi mái tóc
Một câu thôi rồi em ngừng...nhịp khóc
Thế mà.....lời..ấy,khó thế ư!
Em biết không,gió thoảng tựa lời ru
Bạc màu áo biên cương mùa nắng cháy
Nhớ xa xôi,tim hồng như tan chảy
Gặp lại rồi...bỗng chới với...
............................................nợ Diêu Bông ..!