Poem logo
Poem logo

cung oan đoạn khúc

Tác giả: Hồng Dương
Dương gian hỡi oan sai cuồng loạn
Đoạn đầu đài ai oán hờn cung
Nát tan lòng dạ khôn cùng
Ngày tàn đứng ngắm lòng mông lung buồn

Đêm khuya tận cạn hồn bóng nguyệt
Gác tía loan lòng tuyệt vọng thay
Cầm bằng thâm độc chua cay
Đất trời sấm sét đở đầy khắp nơi

Không thể nói dòng đời cho đặng
Không thể ngờ vị đắng lao lung
Tiếng kêu có thấu Cửu Trùng
Đau lòng tôi lắm ai cùng sẻ san...

Than ôi xót bão tàn khắp chốn
Gió tơi bời lòng hỗn độn xoay
Tâm can như xé như vày
Giọt mưa cửu hạn đổ đầy xót thương...

Tình rầu rĩ đem trường nhĩ mục
Chốn phòng không cúi giục mây mưa.
Giấc chiêm bao những đêm xưa,
Ớn lòng lạnh gáy đau bừa lòng ta

Trên chín bệ có hay chăng nhẽ,
Dưới quần thòa chẳng thể không nghe
Thù nhau ngôn lộng bét nhè
Tâm hồn trong trắng lời thề xót đau

Cùng tạo hóa cớ sao ác độc
Buộc người vào kim cốc mà chơi.
Xoa tay ngồi ngẫm sự đời
Xin kêu một tiếng cho vơi hận thù

Lòng ngán ngẫm mây mù trăm nỗi
Điệp khúc sầu bối rối kẽ tơ.
Đau thương tràn khắp ai ngờ
Hay đem nỗi ấy mà mời Diêm cung.

Đêm phong vũ lạnh lùng có một,
Vọng ba tiêu thánh thót thâm canh.
Bên tường thấp thoáng mong manh
Vách sương hiu hắt đèn xanh lờ mờ.

Mắt chưa nhắp đêm mờ đã cạn,
Cảnh tiêu điều ngao ngán dương gian
Buồn này mới thật chứa chan
Oan này đau thật làm sao hả trời

Thơ là chốn hồn chơi vơi mông
Đụng cung hàn lay động Ông Tơ
Cớ sao dạ buốt lòng ngờ
Ngó kia núi biếc trơ trơ đứng nhìn

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm