mưa ngày xưa
Mưa chiều nay rơi dài đăng đẳng
Phố chiều buồn vắng lặng người qua
Ai còn lang thang trong chiều muộn
Nước mắt buồn sao bỗng lại rơi.
Ôi chơi vơi lòng ai xao xuyến
Sao thương hoài những chuyện ngày xưa
Một thời yêu ai yêu nồng thắm
Tay trong tay cùng ngắm mưa rơi.
Mưa ngọt ngào sao bỗng hóa đắng
Cho ai buồn nuốt giọt đắng cay
Vì lỡ yêu người bao say đắm
Nên đời còn lắm những chiều mưa.
Ai bước qua cuộc đời giông bão
Sau bao ngày mưa bão đã qua
Ai đón đợi bình minh đầy nắng
Trong nắng ấm của ngày ban mai.
Thôi từ nay vui đời bình lặng
Nước mắt buồn thay nụ cười tươi
Đời không còn mưa buồn réo rắt
Khoảng khắc buồn cho đi thật xa.
Phuong Vuong