vá lại vết thương !
Ngồi lặng lẽ nhịn đau thầm kín
Vết thương lòng hồn vịn vần thơ
Tan hoang nghịch cảnh bơ phờ
Xót xa số phận bao giờ can qua...
Ngươi có biết bao la nghiệp chướng
Trái tim này mãi vướng khổ đau
Tháng năm khắc khoải muôn màu
Yêu người, người phụ lòng đau xé lòng...
Lòng nhân ái ta đong cho mãi
Đời mắt mù sợ hãi mang ơn
Thành ra bao kẽ dỗi hờn
Lấy ơn báo oán cày rờn lòng nhau
Bao vết tích sâu đau dạ buốt
Vết thương lòng não nuột tâm can
Môi cười lòng dạ chứa chan
Nào ai hay biết đau tràn đắng cay...
Ta như điếc giã say cố dấu
Cõi thâm sâu ai cấu tan hoang
Câu thơ nết chữ mơ màng
Ngồi khâu từng mãng rách toang hôm nào
Khâu từng nuộc buộc vào không khít
Vá đụp chằng cố rịt lại xưa
Hồn ta khóc thảm lay đưa
Miệng cười ha hả thơ vừa buông lơi...
Đời thật tội tơi bời thân xác
Kiếp dương gian tai ác làm sao
Tội cho một quả tim đào
Thóp thoi đập nhẹ dưới ao máu bầm
Tim rĩ tiếng âm thầm rất khẽ
Bao vết thương như kẽ như giăng
Để lòng mãi cứ trối trăng
Tình ơi !.... lòng cũng vá nhằng như tim....
Bài này đã được xem 2456 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|