xa vợ
Hai hôm thật quá trở trêu
Bình ga hết sạch lênh đênh trên chòi
Mây mù che khuất đôi bờ
Thanh tre ta chẻ tách đôi nhóm lò
Nấu ăn khói tỏa gió to
Ngút ngàn mù mịt cay đôi mắt nồng
Bàn tay nhem nhuốc nhọ nồi
Cũng vì cơn đói hai hôm kéo dài
Từ ngày xa vợ đến nay
Tự mình lo liệu hằng ngày độc thân
Ở đây sông nước bạc mầu
Đất liền xa tít chỉ toàn bèo trôi
Sống trên sông nước lôi thôi
Cái gì cũng thiếu ngồi chơi uống trà
Thức canh có bữa sạch sanh
Kiếm gì ngẩu nghiến cũng qua một ngày
Ước gì trở lại quê nhà
Cơm canh đúng bữa quây quần bên con
Đêm về ôm vợ vào lòng
Ngủ ngon một giấc chẳng còn cô đơn.