Poem logo
Poem logo

135 - sống đứng

Tác giả: Nguyễn Văn Thái
Ta đến đây là “kẻ mù kẻ điếc”
Người không tim giữa cuộc tình duyên
Nghe âm thanh phòng này dội tới
Giọt lệ rơi ướt sách của Người

Ta ngước nhìn cùng nụ cười tự mãn
Kẻ nhục hèn quỳ gối dưới chân ta
Không dám cùng ta đứng nhìn sự thật
Nhút nhát dìm ta sau cái bóng của Người

Ta muốn như chim bay trên trời
Như con thú sống giữa rừng cây
Con cá hồn nhiên vẫy vùng biển cả ...
Ôi! Thần tự do trong ta lộng lẫy

Hỡi những “con bò” biết nói
Hãy lắng nghe tiếng nói của con người
Ta sinh ra không bao giờ quỳ gối
Để “loài bò” ban chút tình thương

Ánh sáng soi đường là tình đồng chí
Là lương tâm chân lý niềm tin
Ta chỉ cúi đầu, một lần, nhận tội
Khi lòng ta vô cảm nỗi điêu linh

Ta không cô đơn vì nói lên sự thật
Đồng đội quanh ta hiểu điều được mất
Các người bầm ruột tím gan
Khi tiếng ta cười vang không gian

Các người giao giảng say sưa: độc lập
Lưỡi lèo lèo, dân chủ đầu môi
Ta phát kinh lượm giọng cả đời
Các người đã làm nhàu sự thật!

Một ngày kia ta xa biệt nơi này
Theo lời dạy trong sách Người đã chỉ
Nguyện suốt đời dâng hiến hy sinh
Cho nền dân chủ anh minh

Các người cứ sống thế đi!
Đợi ngày huỷ diệt
Ta đi tới chân trời rực đỏ
Cho sách Người sáng mãi niềm tin.

10 - 1973*

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm