151 - khi tôi làm thơ
Khi những chiếc màn bắt đầu ngự trị
tự tình bằng ngôn ngữ âm thầm
đứng trang nghiêm chụp đêm, tập hợp
Khi tiếng nói của con người im lặng
hằn vào mọi vật bằng những sóng âm thanh
đi vào tầng thế kỷ
nhường cho lũ côn trùng đua nhau rên rỉ
Khi mọi vật quanh tôi vào giấc mộng thần tiên
chuyện với nhau bằng ngôn ngữ của mình riêng
Và khi chiếc bánh xe thời gian
một vòng quay được thiêng liêng
vì sự sống bắt đầu từ đó
Là lúc nàng thơ đợi tôi
nơi thẳm sâu con tim nhỏ
Tôi đến tìm nàng
trí nhớ niềm tin
theo những con đường do vết nghĩ suy
Những con đường thấp thoáng bước chân đi
mang đến cho nàng trái tim đầy máu
Và tặng nàng bông hoa buồn rầu hắt héo
Đi bên tôi là tên hộ vệ linh hồn
khổ đau buồn chán
Nàng quá khắt khe
trên cao tôi không tới
tôi vật nài năn nỉ vẫn không nguôi
Mệt mỏi tôi bước đi trong vũng lầy trí tuệ
để được nàng ban thưởng phút yêu thương
Tôi vẫn đi
trên những con đường mòn vết nghĩ suy
những con đường thấp thoáng dấu chân đi
Cho đến lúc
nàng thổi vào tai tôi những lời tình ái
vẫn từ trái tim tôi
Thưởng cho tôi chiếc hôn duy nhất
phần thưởng cao quý trên đời
để tôi ngất say trong niềm vui sáng tạo
khoan khoái reo mình vào giấc ngủ nghìn xưa
Khi những chiếc màn phải nhường ngôi bá chủ
nằm ngổn ngang bên người bạn lãng quên
Khi mọi âm thanh tràn về hỗn độn
Và mọi vật rỡn đùa dưới nắng vàng tươi
Tôi lại bắt đầu từ tiếng nói êm tai
không thể nào khác hơn!
Từ âm thanh mệnh lệnh
Có thể nào khác được
ở trên dải Trường Sơn?
Tôi chết dần theo việc làm
với lòng ngưỡng mộ biết ơn
với tâm hồn
tình thơ
tin tưởng
Đem tất cả những gì trong tầm sâu có được
dâng hiến đời trí tuệ của mùa xuân.
5 - 1974*