173 - vợ tôi và ngày mai
Mỗi lần xa là một lần anh nhớ
Buồn mênh mông u uất tận đáy lòng
Cuộc sống buồn trôi trong hiu quạnh
Nỗi nghèo luôn day dứt trong tâm
Anh chỉ còn em nguồn vui duy nhất
Đi bên anh quên nỗi sầu buồn
Giấu cô đơn về nơi dĩ vãng
Qua chênh chao thao thức hái bình minh
Cái quyết định hàng ngày là bông lúa quí
Bài thơ sẽ từ đấy sinh ra
Giữa ngã ba đường anh tìm về nguồn cội
Và tình em, ươm cấy mỗi mùa hoa
Anh sẽ đến nơi nào giọt mồ hôi đắt giá
Không quên gài hoa vào ve áo cuộc đời
Nhân sức lên sánh kịp bước người
Tiếng cười đôi ta không bao giờ lạc giọng
Cuộc sống chẳng vui đâu nếu không vải đẹp
Hạt lúa đến với ta vất vả trăm bề
Chỉ hố sâu thăm thẳm ê trề
Nơi ta đổ vào: Mồ hôi, trí tuệ
Mỗi lần về lại một bài thơ
Dặm đường xa vẫn không hề thấy mệt
Mỗi lần chia ly - nấc thang khẳng định
Chỉ một mối tình đẹp mãi đời ta.