nghiêng sầu đổ chén giữa ngàn khơi
Vác chén ra nghiêng với cuộc đời
Nghe hồn rệu rã giữa ngàn khơi
Nào đây bằng hữu sang giàu lánh
Đó lại hồng nhan bạc bẽo rời
Một hũ yêu thương chừng đã cạn
Đôi bầu hạnh phúc nhẽ giờ vơi
Sầu bao nhiêu thế còn chưa đủ?
Há để lòng đau tắt nụ cười...