cố quên càng nhớ
Ta lặng bước trên đường đời nắng nhạt
Mắt dại khờ ôm ấp giọt sầu rơi
Đem niềm riêng giăng kín cả góc trời
Chôn kỷ niệm bên nửa vời ký ức
Chợt đâu đó nỗi nhớ về rất thực
Mang ấm nồng dỗ ngọt khóe mi cay
Chút hương yêu lụn tắt đã bao ngày
Cũng quay lại xum vầy bên tim nhỏ
Ta chẳng biết cớ sao lòng lại nhớ
Nhớ một người từng dẫm nát tim ta
Tự bao giờ nước mắt cứ trào ra
Như suối lệ thấm dần từng hơi thở
Người đi mãi mà tình xưa còn đó
Như vết tì đeo bám cả vần thơ
Để đêm về, nỗi nhớ cứ bơ vơ
Câu lục vận chẳng bao giờ yên ngủ
Bài này đã được xem 2188 lần
|
Người đăng:
|
Phong Ca
|
|
|