anh bận lắm
Anh bận lắm... có phải không anh hỡi?!
Chẳng thời giờ để nhắn một dòng tin
Em đợi chờ mà anh vẫn lặng thinh
Mà hỏi mãi thì anh rằng "bận lắm"
Anh bận lắm... chẳng thời gian thăm hỏi
Quên cả lời chúc em giấc ngủ ngon
Quên hỏi thăm đã khỏi ốm hay còn
Hay cả những lời chúc nhau mỗi sáng
Anh bận lắm... việc anh không kể xiết
Chẳng thời giờ để gọi điện đêm đêm
Thời gian đâu mà dành dỗ môi mềm
Em đã lớn cứ tự lo em nhé
Anh đã nói rằng anh đây... bận lắm
Không thời giờ để gặp gỡ nhau đâu
Em chớ nên hờn dỗi khóc u sầu
Em hãy đợi đến khi nào anh rỗi
Anh bận lắm... quên cả lời nhắc nhở
Rằng đông về nhớ ủ ấm nha em
Chớ mãi mê làn gió quên buông rèm
Để vai nhỏ run run trong giá lạnh
Anh bận lắm ... em biết rồi... bận lắm
Nên em nào dám hờn trách anh đâu
Em đã khô những giọt lệ không màu
Nên anh hãy đừng bận tâm anh nhé
Cứ mặc em một mình thầm khe khẽ
Nói lời yêu với trăng, gió, mây, mưa
Rồi khi buồn em đứng tựa song thưa
Mà thầm nhủ... ừ... anh đang rất bận