thơ nghinh tế cầu siêu hồn phách
Thơ nghinh tế cầu siêu hồn phách
Mùa mưa bảo Đất Trời đen tối
Kiếp làm người quen lối cầu an
Nhan đèn dẫn lối miên man
Lâm râm khấn nguyện được ban phước lành
Sớm, trưa, tối, xế chiều ngã bóng
Bao la thay những bóng hình ai
Tựa chừng như đóng sẳn vai
Ẩn hiện đôi lúc nhập ngay người nào
Trong Trời Đất mông lung tỉnh mịch
Có vong hồn vô tịch xung quanh
Tâm linh ứng hiện theo canh
Quy luật nhân quả mõng manh qua người
Hồn đơn côi lất la lất lưỡng
Đói đèn, nhan đảo lượng quanh đây
Có chi ai mõng ai dày
Có chi mà nói kẻ thầy người ngơ
Thấy u minh lập đàn lập phép
Mặc đồ quan lép nhép dị đoan
Nương nhờ vạn kiếp hồn oan
Giải qua khổ nạn y choang cho thầy
Nay đây đó tính người kiêu ngạo
Thói gian ngoa thô bạo vô lương
Nói gì gặp phải tai ương
Đến khi thất thế kiếm đường ai thương?
Bổng giây phút nhà tan cửa nát
Lựa chọn đường làm thác người ta
Được nhà cao lẫn máu ngà
Ngập tràn u ám quỷ ma khóc gào
Hồn vô tự không nơi siêu thoát
Vong linh kia rên quát điều chi
Mới hay linh ứng điều gì?
Mà sao như thể người ghì làm theo
Ôi những kẻ tay mang một bể
Ỷ thế mình như thể Trời ban
Cố sao biến đổi không màng
Lòng tham mê muội dể dàng lậm thâm
Giàu sang sướng, xuống đời nào biết
Chạm cơ hèn sống riết cho qua
Lúc xưa nhiều kẻ la cà
Đến khi ngã xuống ma là đến thăm
Thảm thương lắm không nhan, đèn, khói
U tịch kia hồn nhói lòng đau
Biết đâu rồi bổng cùng nhau
Năm kia, tháng nọ, ngày nào biết đâu?
Kia những kẻ ăn trên ngồi trước
Sống chết người quyền tước trong tay
Hiện thời giả kiếp có hay
Chết đi thì cũng hồn bay lạc loài
Càng thâm ác, thêm người căm ghét
Nhiều tâm ma lẫn nhét nhập thân
Đem tiền mua đổi tri ân
Đâu còn chi nữa nghĩa nhân ở đời
Bọn luồng cúi, tham thâm thừa chước
Biến đi đâu không nước, đèn nhan
Trở thành hồn thể lang thang
Nặng nề chín vía mà mang khó về
Thân dũng tướng điều binh khiển trận
Cũng liều mình xông tận hiễm nguy
Mưa tên, lưới đạn thị uy
Lấy công đánh đổi khốn nguy chết người
Nhưng có lúc thế cô khổ lạc
Tại chiến trường xé toạc thịt da
Lơ thơ xó xỉn không nhà
Xương phơi khô trắng có mà chôn chung
Trời cao thấu âm hồn lên tiếng
Có bao giờ rõ hiến xác thân
Xương phơi trắng muốt lại gần
Có nào phân biệt, nhưng cần tế chung
Có người vẫn tìm đường phú quý
Quên cả mình ngã quỵ lụy thân
Họ hàng thân thuộc phân vân
Làm vì thân phận, vô chân nối truyền
Đến nhắm mắt tìm ai đôi chuyện
Của để riêng thầm nguyện đúng trau
Còn sống trên đống tiền vào
Chết đi lặng lẽ có nào mang theo
Thương, tội lắm tìm người khóc mướn
Liệm hòm đa bày trí ngày đêm
Vẫn vơ, nội đám được thêm
Đèn, nhang, trà nước, êm đềm hát ru
Có lắm kẻ tôn thờ phú quý
Cố đua đòi thói ý xa hoa
Mấy khi yên ở trong nhà
Văn không, hóa thiếu có mà thiêu thân
Kia quán xá mỗi nơi mỗi kiểu
Người thân nào am hiểu riêng ngông
Đóng hòm chôn thí cho xong.
Thứ đây đầy rẫy, đừng hòng bớt đi
Bóng đen trắng từng hồi ẩn hiện
Bãi thây phơi lời biện phân minh
Vong hồn nhắn nhủ tâm linh
Cho cơn gió nhẹ ấm tình đèn nhan
Cũng có kẻ vẫy vùng sông biển
Thuận di hành tùy biến dọc ngang
Bổng đâu gặp nạn giữa đàng
Bỏ thân để đến suối vàng ma trơi
Cũng có kẻ chuyên nghề mua bán
Từ giản đơn đến hạng cao lương
Gặp đâu hoạn nạn giữa đường
Hồn lìa khỏi xác như phường vô gia
Cũng có kẻ thân công là lính
Tổ quốc cần giữ kín biên cương
Cảm thông khí dũng kiên cường
Thâm tâm thể hiện bình thường gian nan
Trong trận chiến gay go khốc liệt
Sinh mạng người tùy việc rũi may
Giữ nguyên thân thể là hay
Nhưng còn dịch bệnh, đạn bay bất ngờ
Cũng có kẻ buôn thân bán phận
Tuổi thanh xuân trau nhận tấm thân
Đến già thấy thiếu mới cần
Chồng con chẳng có, nói gần được ai
Sống như thể bị người chà đạp
Chết chẳng xong do nạp nợ đời
Thương thay người đợ tình hời
Bao giờ chấm dứt mở thời yên thân
Cũng có kẻ công viên hè phố
Ngày lại ngày như cố sống qua
Đi xin, lượm lặt thật thà
Chết vào nhà xác cho là vô gia
Cũng có kẻ tù oan khổ ải
Chết oán hờn nơi bãi tha ma
Chết đi chưa giải oan mà
Oan hồn quanh quẩn kêu la oán tình
Kia những bé sơ sinh nhỏ xíu
Lìa mẹ cha biết níu nào ai
Người thương, người bế, người lay
Không ai thương bé, đắng cay khóc nhiều
Kia những kẻ chết trôi, chết cạn
Kia những người tai nạn giao thông
Có người thắt cổ, nhảy sông
Người treo lè lưỡi, người thòng thịt xương
Người thì bị thủy hư, gió độc
Người thì sa nanh gộc thú hoang
Có người mang dạ đàng hoàng
Chồng đâu không thấy, muốn quàng có con
Gặp những lúc đi đường lạc lối
Chẳng nệ hà chỉ mối nợ duyên
Đời người kiếp sống vô biên
Chính thân không giữ như liền giới ma
Có chăng núp bên anh sau chị
Có chăng nương, chờ vị thô văn
Có chăng trông vóc dáng quen
Có chăng không lẽ ma men cũng là
Hay đang ngộ tinh thâm huyền pháp
Hay đang chờ lắp ráp phận duyên
Hay đang lai vãng khắp miền
Hay đang cô quạnh, ưu phiền viễn du
Sống chưa biết một phần nghiệp kiếp
Chết mới hay để tiếp nghiệp âm
Dập dìu chịu đựng bao năm
Cô hồn nhưng cũng lăm răm khấn cầu
Kia tiếng mỏ, chuông vang điểm vọng
Đêm như ngày theo bóng hình ai
Đời âm chăm chú dõi ngay
Tùy vào người nghĩ, đổi thay khiển người
Tối Cao Đấng quyền năng đại lượng
Lòng từ bi định hướng chúng sinh
Làm người tình nghĩa anh minh
Oán thù cởi bỏ nào rinh ưu phiền
Bề Trên Đấng thần thông thiên biến
Gieo pháp luân diễn tiến khắp phương
Người người như thể lên vương
Khắc in đường dẫn cố vươn sống còn
Nhờ linh ứng phép minh cứu độ
Xóa u mê phù hộ bản thân
Chúng sinh thập loại như nhân?
Khó mà phân biệt, tu thân giữ mình
Dương gian chốn kiếp người như ảnh
Gương mắt người ghi cảnh thế nhân
Tâm, ân, trí, dũng luôn cần
Sao không thổ thẹn lương tâm sánh bằng
Đàn nghinh tế lòng thành kính cẩn
Thắp đèn, nhan, thành khấn tâm linh
Có chi dùng đó thấm tình
Hộ trì siêu thoát thấp vinh Đất Trời
Vong hồn hởi nơi nao Trời Đất
Người sống dâng bằng mất nhọc lao
Của duyên, tâm kính, ý cao
Thầm cầu linh hiễn với bao nỗi niềm
Vạn Thiên Biến hữu duyên thiện ngộ
Trời Đất Người trong bộ liên thông
Lòng thành, tâm nguyện cầu mong
Hồn còn lạc bước một lòng kính thiên,
- Nguồn sáng tác từ Văn tế thập loại chúng sanh ( Văn Chiêu Hồn ) của Đại thi hào Nguyễn Du
( Năm 2012 – 2015 )
ThanhThanhsingle. Nguyễn Thanh Thanh