243 - chiều mưa buồn
Thương chiều mưa vãi buồn tênh
Bơ vơ bóng chiếc chênh vênh cuộc đời
Cũng đi qua một kiếp người
Tưởng nôi
thèm khát
Vọng tiếng à ơi
thở dài
Một mình...
Chiều biếc cùng ai?
Nguyệt cầm lạc giọng khóc hoài tình chung
Ngàn xanh gieo mộng khôn cùng
Mùa về trái đắng trắng không mỏi mòn
Nghe sầu - men dạ sắt son!
Dành riêng
ngàn vợi giọt buồn
chiều phai.
3 - 1996*