nợ duyên
Văng vẳng đêm khuya tiếng thở than
Chợt ta cảm thấy thật bẽ bàng
Trăng lẻ thinh không mờ sương mỏng
Ta buồn cô độc nhạt nhân gian
Kiếp trước hẹn thề sau gặp mặt
Đời này đợi mãi bóng dung nhan
Nếu đã là duyên thì phải thắm
Tại sao phải nợ lại mau tàn !
Mặc Tiêu Phong
17.5.014