tự tình
Thả hồn bay bổng giữa đêm trôi
Loang theo khói thuốc loãng tan rồi
Dưới bóng trăng tà trông bạch nguyệt
Tự tình khuya vắng, thuốc trên môi
Ta thấy gió về động bên sân
Rạc khua chiếc lá chết bao lần
Con bóng thêm dài thương dĩ vãng
Đỏ nòng le lói nỗi bâng khuâng
Trần đời buồn lắm tối đêm nay
Mây trôi loạn hướng chẳng đường bay
Trăng chết nửa phần đen như mực
Dù đang mười sáu vẻn trọn ngày
Trăng già, trăng trẻ, trăng vẫn hay
Cổ kim vẫn thế người vẫn say
Ta ngóng , ta trông , ta đồng vọng
Trên cao trăng vẫn lạnh như đồng...
Mặc Tiêu Phong
3h30_16.2. 015(AL)
P/s: đêm nguyệt thực mất ngủ.