260 - vô duyên
Thoáng buồn
em nụ cười duyên
Với con bướm lạ lạc vườn thơ yêu
Ngậm ngùi xa xót nỗi chiều
Chợt ai đắm đuối liêu xiêu mắt đờ
Niềm đau mãi tận bây giờ
Cái hôm nao ấy ... bơ vơ lạc tình
Dỗi
buồn
vơ vẩn đinh ninh
Hão huyền say đắp, một mình viển vông
Cuộc tình hư ảo tình - không
Vắng trầu cánh phượng, thiếp hồng đãi bôi...
Giận hờn riêng một mình thôi
Hồn say
những nghĩ đất trời ngả nghiêng
Nghĩa tình nặng kiếp triền miên
Nhuộm màu xanh trọn thắm miền thơ yêu!
11 - 1996*