tiếng lòng
Biết trời giờ đã sang đông
Mặc thêm áo ấm kẻo lòng lạnh căm
Đêm nằm chợt nghĩ mông lung
Tại sao mình mãi nằm không một mình .?
Chắc xưa mắc tội mắc tình
Bây giờ Trời phạt nên đành nhận thôi
Biết là sống kiếp mồ côi
Bao nhiêu sầu cứ một đời đeo mang.
Kiếp sau chắc sẽ sang trang
Nợ đời mình trả khỏi mang kiếp buồn
Bao nhiêu giọt lệ buồn thương
Trả Người trả hết khỏi vương trong lòng.
Giờ đây nửa kiếp má hồng
Cứ vui cười nhé mặc lòng chưa yên
Mai này lên cõi bồng tiên
Sẽ quên đi hết muộn phiền đã qua !