hoa trinh nữ
E ấp bên đường một nhành hoa
Sắc tím mong manh tựa nhạt nhòa
Lá xanh e ấp bờ mi khép
Lặng lẽ đứng chờ ai đó qua…
Có một loài hoa mang cái tên
Trắng trong như giọt nắng bên thềm
Chẳng biết cợt đùa cùng ong bướm
Thẹn thùng khi chạm, sợ hết duyên…
Ôi một loài hoa đến lạ kì
Hồn nhiên hoang dại đến mê li
Hoa không khoe sắc , hương không ngát
Khép nép bên đường, chẳng thị phi…
Trinh nữ - hoa còn đứng đợi ai
Mặc cho sương gió đến tàn phai
Giản dị bên đường, ôm hình bóng
Dẫu đời buông thả, mặc đúng sai….
Có phải là hoa cũng biết buồn
Đêm về mắt lá nặng sầu thương
Khép trọn bờ mi như hờn dỗi
Chờ nắng bình minh rũ giọt sương…
Chuyện tình trinh nữ ai từng nghe
Trót lỡ trao tim, đợi người về
Người đi xa mãi, nàng khô héo
Hồn vẫn chờ người, những chuyến xe…
Nhắc lại chuyện xưa càng thấy thương
Tâm hồn băng khiết dạ vấn vương
Phải chăng hồn rủ vào hoa lá
Nên vẫn còn đau, nỗi đoạn trường…
Khẽ chạm tay vào nụ tím xinh
Thân cây như ngại bỗng rùng mình
Nhắm tít bờ mi xanh … mắc cỡ
Như người con gái thửa tuyết trinh….
Lại nhắc chuyện xưa ngẫm chuyện nay
Giữa đời dâu bể lắm đổi thay
Thử hỏi mấy người như trinh nữ
Trong trắng, hồn nhiên, dạ thẳng ngay…