338 - không tình
Từ đấy đoá hoa cứ lụi tàn
Trái tim khô khát cuộc tình hoang
Buồn tênh ngơ ngác ngày, đêm trắng
Tôi lạc hồn tôi giữa thế gian
Bướm xanh ngộ nhận đoá hoa tươi
Lửa lạnh tàn tro giữa chốn đời
Duyên kiếp lỡ làng chiều lẻ bóng
Lòng buồn man mác, dạ chơi vơi.
11 - 2000*