gió chiều !
Cơn gió chiều khẽ nhẹ chiếc lá bay.
Em ngồi đây với nỗi buồn hiu quanh
Mùa thu đến thế nhưng người có đến?
Lá vàng bay hay tóc rối em bay.
Cơn gió nhẹ khẽ vờn qua khóe mắt.
Em khẽ lắc đầu cho lệ khỏi tuôn rơi
Có nỗi nhớ tưởng chừng không chịu nỗi
Chúng đang xen khi thành phố lên đèn.
Ừ thì mưa tạnh và nắng cũng sẽ lên
Cây rồi cũng sẽ xanh và hoa rồi sẽ nở
Em rồi cũng sẽ quên những cuộc tình dang dở
Để nở nụ cười đón ánh nắng bình minh.
( Tp. HCM tháng 9. 2015 ).