ngọn gió chiều
NGỌN GIÓ CHIỀU
Thu chiều ảm đạm thẫn thờ ôi
Cuối nẻo buồn tênh đã mệt rồi
Để những cung sầu hiu hắt cội
Cho từng nốt đẫm nhạt nhòa môi
Bài thơ kẻ viết nhiều thanh trỗi
Cuộc tửu người say lắm gã bồi
Dẫu gió âm thầm cơi mộng nổi
Nhưng nào hiện hữu chỉ đùa thôi.
Lê Ngọc Dũng