459 - vuông tròn
Trời chiều sương lạnh bờ vai
Khói sương lơ lửng, tóc hai thứ màu
Tiếc về trước, buồn về sau
Đời người là kiếp bể dâu ...
vuông tròn?
Cha đi dẫn trước, rồi con
Tuần hoàn mưa nắng vẹt mòn đường sinh
Ngậm ngùi ở phía bình minh
U mê thu vén cho mình, mình thôi
Ngẩn ngơ đứng cuối đường đời
Mẹ cha khuất nẻo, đầy vơi nỗi niềm
Ngu ngơ cái nghiệp vuông tròn
Phơi ra tấm áo nửa khôn, nửa mùa
Nhìn xa ... đừng mãi đợi chờ
Đang vuông hãy để lòng thơ giãi bày!
Giữa thiền tâm ấp bàn tay
Hương thơm vơi dịu lòng này nỗi đau.
22 - 10 - 2010*