đêm buồn mình ta
Nỗi lòng biết tỏ cùng ai
Đêm buồn hiu hắt cành mai lạc loài
Biết mình nhỏ bé bất tài
Đêm đêm một bóng canh dài bơ vơ.
Biết mình dại dột ngây thơ
Cứ thương cứ nhớ rồi chờ đâu đâu
Để cho xuân vội qua mau
Để cho má thắm phai màu vậy thôi.
Số buồn trời đã ban rồi
Nên đành chấp nhận một đời đau thương
Biết yêu lòng sẽ tơ vương
Biết yêu sẽ có nỗi buồn dài thêm.