vớt lại hồn thơ
Ai thơ thẩn trong chiều hoang gió lạnh
Thả vần thơ rơi xuống nhánh dòng sông
Thả bài thơ chết đuối giữa mênh mông
Ta ngơ ngẩn đứng dõi trông xa mãi…
Đời bất tận miền đau thương tê tái
Buốt lòng nhân thấy sợ hãi hoang vu
Phận duyên tình đi dưới đám mây mù
Sương trắng tóc mất lời ru một nửa
Người yêu hỡi !...sao lòng ta mục rữa
Còn yêu không mà hai đứa xa chăng
Để đêm về hồn chả biết nói năng
Cung nguyệt lộng bão giông dâng bất chợt…
Ta nhặt nhạnh nỗi buồn ai rơi rớt
Ép vào thơ cho vơi bớt giọt sầu
Thương câu thơ chìm đắm dưới dòng sâu
Phơi lên nắng điểm sắc màu lãng mạn
Đem ghép chặt nỗi buồn cho tới hạn
Để vần thơ được kết bạn tơ tình,
Để bài thơ có đôi lứa đẹp xinh
Chiều hoang vắng không một mình lặng bước
Pha sắc tím phía chân trời mơ ước
Kết cỏ hương níu chân bước em đi …
Đổi chênh chao lấy sắc thắm làn mi
Cho bối rối cánh thiên di bay bổng
Hồn thơ mãi được bay trong gió lộng
Đẹp tình em…anh dệt mộng trời xinh
Đừng bỏ quên những sắc tím lung linh
Xin vớt lại màu thơ tình đã mất…
Bài này đã được xem 919 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|