ông lái đò
Ánh nắng tà rải trên dòng sông lạnh
Một con đò hiu quạnh đậu ven sông
Bên mạn thuyền thấp thoáng một lão ông
Thân gầy yếu miệng đan từng sợi khói
Ông ngồi đó cắm sào chờ khách gọi
Đôi mắt buồn vời vợi thả dòng trôi
Ba phần tư thế kỷ của kiếp người
Sống lặng lẽ buồn vui cùng con nước
Bao năm qua đò ngang đò xuôi ngược
Biết bao người khách lạ đã sang sông
Có mấy ai thấu hiểu được nỗi lòng
Của một kẻ đêm về buồn héo hắt
Khách sang sông trả ông vài bạc cắc
Rồi hững hờ lặng lẽ bước chân đi
Mắt rưng rưng tay nắm mấy đồng chì
Lòng chua xót cho mảnh đời bất hạnh
Khách đi rồi dòng sông càng vắng lặng
Ông thở dài đưa đò trở qua sông
Trong dòng nước in bóng một lão ông
Thân già nua hao mòn vì mưa nắng
Mái tóc xanh ngày nào nay bạc trắng
Khuôn mặt gầy in hằn vết chân chim
Bao nỗi sầu chất chứa trong buồng tim
Theo dòng lệ chảy tuôn ra khoé mắt
Bến đò xưa ngày nay đã vắng khách
Ông lái đò tuổi đời cũng sang đông
Bỗng một hôm không còn thấy ven sông
Hình bóng cũ con đò chênh vênh ấy
Ông lái đò về đâu tìm không thấy?
Ở phương nào có đưa khách sang sông?
Mỗi chiều về vắng bóng một lão ông
Trên dòng nước miệng đan từng sợi khói.
San Diego 09 October, 2013