bùa yêu
Gió vô tình gió thổi lá bay đi
Vô tình sóng vào ôm ghì bến bãi
Hoa vẫn nở thả hương bay xa mãi
Núi vô tình núi giữ lại mây ngàn
Trăng vô tình trăng tỏa sáng mênh mang
Vô tình lắm em mơ màng con gió
Lời ai hát êm đềm ngày hôm đó
Để bây giờ thơ lại có nắng chiều…
Em ghét anh sao nỡ thả bùa yêu
Ghét đến thế bởi gieo nhiều lời nhớ
Vô tình đó em thành người mắc nợ
Mặc tình anh trả hết ngỡ bao giờ...
Mặc lòng anh đợi trong cõi ngẩn ngơ
Câu thơ viết câu thơ chờ buông lửng
Bóng cây liễu ánh trăng mơ lững thững
Để lòng em nặng như những giọt châu…
Để hồn em thấm ướt giọt mưa ngâu
Khâu nhung nhớ vào những câu chuyện kể
Đôi mắt nhắm nỗi buồn sầu đến thế
Yêu anh rồi em ghét để… lòng đau…
Yêu anh rồi mây thắm cũng đổi màu
Trăng ngơ ngẩn cũng mang sầu nỗi nhớ
Con sóng vỗ đập bào bờ tan vỡ
Bắt đền anh ..anh mang nợ suốt đời…
Bài này đã được xem 2200 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|