trăng vu lan
Trăng vu lan bàng bạc đêm về sáng
phôi pha thời gian chớp bể mưa ngàn
Bao nhiêu năm rồi không còn mẹ
Nhưng đường trần vẫn rải bước chân con
Mọi vật mờ nhòa, như khói như sương
Như ánh trăng ngà canh khuya cuối tháng
Như cánh vạc cánh cò trên đồng bát ngát
Như giang chiều mải miết phía chân mây
Con vẫn thường nhìn về phía trời tây
khi hoàng hôn chuyển sang màu xám bạc
khi màn đêm trùm lên che xơ xác
Nhớ gió Lào bỏng rát… chốn quê xưa
Con nhớ quá ánh mắt nhìn mệt mỏi
(chỉ bừng lên khi con có tin vui)
Lưng mẹ oằn vì gánh nặng trên vai
Mẹ vẫn bước là nhờ niềm hy vọng
Mẹ vui sống vì mong ngày mong tháng
Cho con lớn lên sức vóc bằng người
Dang tay dạng chân rộng dưới đất trời
Trí óc tâm hồn tựa ánh sao khuê
…Và hôm nay, không còn Mẹ trên đời
Tóc con cũng hai ba màu năm tháng…
Đời hai phần trải theo mưa nắng
Trăng vu lan nhuốm bàng bạc màu sương
Những ký ức thì càng một rõ thêm
Nhớ bóng mẹ ngày chưa khuất sau núi
Khi bóng mẹ vẫn đổ dài vạn lối
Trên đường trần che chở bước chân con
Cho đến khi Chiếc bóng lặn đầu non
Vĩnh viễn ngàn đời hay vạn kiếp…
Và đến khi con chắc chắn được
Mẹ vẫn hằng ở cạnh bên con… …
THI YÊN ĐÌNH NGUYÊN