hoa trắng vu lan
Thu lại đến sương đùa trên cành liễu
Trăng hiểu mùa báo hiếu đã về đâu !...
Để mây kia vờn lãng đãng mái lầu
Lòng cay đắng nỗi sầu thêm đày đọa
Ai thầm lặng đứng im như tượng đá
Nhìn bóng hình chiều ngã ở bên sông
Nhớ về ai mà tâm tưởng cay nồng
Cho hiu hắt cõi lòng chia biền biệt
Đời ngang trái tiễn đưa cành xanh biếc
Chiếc lá vàng đau biết mấy tuổi xưa
Tóc bạc phiêu dầm dãi dưới cơn mưa
Cho xa xót cày bừa tan tâm mỏi
Sâu dưới mộ nàng ơi đừng có hỏi
Như ngày xưa đau nhói đến dại lòng
Lễ Vu Lan hiếu nghĩa đến mặn nồng
Ta bất hiếu đứng trông vào bóng tối
Thu lại đến cho lòng thêm tội lỗi
Nhang khói bay vương lối mẹ đi về
Mắt đục mờ thương cảm đến não nề
Chân gối mỏi ê chề thêm chiều lặn
Quà tặng mẹ đâu còn hoa cúc trắng
Anh giành riêng im lặng đặt lên mồ
Trên tấm bia mới khắc đứng đợi chờ
Bên mắt mẹ sững sờ dòng nhòa mặn
Lệ rơi xuống vỡ tan theo màu trắng
Như màu hoa xưa tặng lễ Vu Lan...
Bài này đã được xem 1868 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|