nhật ký sơn đoòng
Ngày đầu tiên tới Phong Nha
Lòng vui phơi phới khi ta họp đoàn.
Thả hồn bên bến sông Son
Sương mờ lãng đãng bên non sớm chiều.
Ngày hai háo hức phiêu diêu
Vượt qua thung lũng, thuận chiều Rào Thương.
Có đi mới biết đoạn trường
Mười lăm cây số lội đường Phong Nha!
Vài đàn cá lượn hòa ca
Dăm ba chú vượn ngân nga núi rừng.
Trên đầu nắng cháy rưng rưng
Dưới sông nước lạnh tê từng bước chân.
Vào trong Hang Én lâng lâng
Ngắm hồ nước rộng bâng khuâng đợi chờ.
Du dương tiếng gió ơ hờ
Tiếng chim réo gọi thẩn thờ không gian.
Ngày ba vượt suối băng ngàn
Leo trăm vách đá đến hang Sơn Đoòng!
Đu dây chín mươi mét tròn
Vào sâu hang tối mỏi mòn đôi tay!
Trăm ngàn đá nhọn như gai
Thêm con sông dữ thiên nhai thét gào.
Xa xa tảng đá trên cao
Trông như mỏm sói nôn nao đợi mồi.
Hố sụt một đến được rồi
Hồn ta ngây ngất bồi hồi cảnh thiêng.
Bồng lai quên hết ưu phiền
Nửa mơ nửa thực nàng tiên bên mình!
Ngày tư lê bước đăng trình
Trên đôi chân mỏi tự mình cố lên!
Thiên nhiên hùng vĩ bốn bên
Ta như chiếc lá chênh vênh cõi trần.
Giữa mê cung đá tần ngần
Ngỡ ngàng tự hỏi vị thần xây hang?
Tảo kia xanh thẫm bạt ngàn
Bao năm chung thủy chứa chan một màu.
Ở nơi trời đất giao nhau
Rêu phong đá cũng nhuộm màu thời gian.
Hố sụt hai giữa đại ngàn
Mở lòng che chở rừng vàng nguyên sinh.
Hoa lan khẽ đứng lặng thinh
Như chờ cơn gió lung linh khoe màu.
Từng đàn bướm nhỏ liệng chao
Như ghen chim én bay cao hơn mình!
Tiến sâu vào cõi u minh
Có sa mạc cát ẩn mình như tranh.
Ngàn viên ngọc động long lanh
Khoe mình dưới ánh thiên thanh bạn đường.
Màn đêm khảy khúc nghê thường
Cuối hang sừng sửng bức tường phong sương,
Ngàn năm ngạo nghễ kiên cường
Như đang thách thức bước đường bôn ba.
Thiên đường chẳng ở đâu xa
Ở ngay đây, giữa Phong Nha Kẻ Bàng!
Sơn Đoòng hang rộng thênh thang
Hơn năm cây số bàng hoàng thế nhân.
Huỳnh Thanh Danh
(Xin tặng cho những ai đã từng thám hiểm Sơn Đoòng - hang động lớn nhất thế giới)