trách hờn thơ là trách cả một đời
Những vần thơ tôi đã viết cho tôi
Viết cho cả những gì tôi cảm xúc
Cho bờ mi ai rưng rưng thổn thức
Cho môi hồng rạng rỡ giữa trời Xuân
Đọc thơ tôi và tìm thử bóng hình
Có ẩn hiện một khoảng mình trong đó
Có người đi người đợi chờ vò võ
Có người về cho ấm chặt tay ôm
Đừng trách thơ vừa mới mát gió nồm
Đã bấc lạnh buổi chiều hôm da diết
Những ai đó buồn vui nào có biết
Tôi chạnh lòng vội để tứ thơ rơi…?
Đừng trách thơ sao lắm lúc chơi vơi
Khi đứng trước những tình đời mộng vỡ
Tội bóng hồng giữa chiều mưa nức nở
Hun hút đường quanh người ấy đâu rồi ?
Thơ là người nhưng chưa hẳn là tôi
Nên ai ơi đừng vội lời oán trách
Đừng vô tình để giận hờn chia cách
Trách hờn thơ là trách cả một đời