thơ hài -- chồng em "yếu điện"
Ngày xưa em rất ngây thơ
"Ruộng" nhà đủ nước be bờ cấy nông
Trời kia sao lại bất công
Kết duyên se chỉ ông chồng lạ ghê..
Tính tình em chẳng dám chê
Nhưng mà khổ nỗi đêm về buồn thiu
Em thì hừng hực tình yêu
Còn đây ông xã muốn yêu ... ỉu xìu .
Các thánh mới dạy vài chiêu
Anh xã "điện" yếu em liều xạc thôi
Ác quy dây cắm chặt rồi
"Âm dương" em cứ kẹp rồi "điện lên" .
Tưởng là chiêu đó chắc êm
Em về cắm vội mà không điện vào
Chờ lâu ấm ức làm sao
Bên thì "tức nước", bên sao não lòng.
Uổng công tô điểm má hồng
Nước hoa thơm phức vẫn không nhằm gì
Lần này mà chẳng được chi
Ông ra phòng khách ngủ đi cho rồi.
Tưởng là sung sướng cả đời
Nào ngờ vài bữa than trời biết sao ?
Trách chồng ...hay trách Trời cao ?
Thôi thì số vậy ông nào lỗi chi .
Từ giờ yêu phải quên đi
Đêm nằm thút thít còn gì nữa đâu .
Số em chỉ sướng lúc đầu
Bây giờ " ruộng" bỏ nhìn " trâu" mà buồn ...