687 - kiếp người
Thời gian mài bạc tóc huyền
Miếng cơm, manh áo vùi quên dòng đời
Nghèo hèn băng lạnh nụ cười
Vật vờ bèo quắt cánh trôi lạc loài
Mưu sinh nặng giấc u hoài
Trầm luân ngụp lặn mấy ai tỏ tường
U minh bơi cõi vô thường
Nhân tình thế thái, nào lường được chi?
Cặp kè hiểm họa bước đi
Thiên nhiên huyền bí, lại khi con người
Mong manh “trái bóng” bầu trời
Càn khôn vô lượng biết khơi được gì?
Nắng mưa … dông tố … lụy quỳ
Cái bùa “số phận” xua đi nỗi lòng
Ông trời bắt tội lội sông …
Xuôi tay chưa biết mình không hiểu mình
Thôi thì chẳng thể giải trình
Nỗi niềm nương Phật cho tình khuây nguôi
15 - 9 - 2011*