lạc lõng
LẠC
cuộc đời này ai rồi cũng sẽ khá
chỉ có mình ta với ta thôi.
không tương lai, không người tâm sự
chẳng có chi ngoài hai bàn tay trắng
đi bên ta suốt quãng đường dài
một kiếp buồn ai hiểu cho đây ?
ta muốn khóc cho đời đi bớt khổ
muồn thét lên hai chữ quá bất công
Người tôi yêu, cũng đã sang ngang
bỏ lại đây một kẻ đa tình
bạn bè xưa những lúc khi vui
thì chẳng thiếu một ai bên cạnh
khi ta buồn biết tìm ai chia sẽ
Ta vẫn lạc giữa đời bạc bẽo
đi về đâu cho đáng một kiếp người
điếu thuốc tàn ta mồi thêm điếu nửa
khói thuốc bay như nói dùm lòng ta
một tương lai không biết về đâu
ta hận đời hay hận chính bản thân mình
hận ta quá nhu nhược, bất tài vô dụng
hay cuộc đời này đã giết hại anh rồi
Dĩ vãng xưa trở thành quá khứ
tương lai này cũng là con số 0
ta vẫn lac giữa phố người nhộn nhịp
có ai hiểu cho nổi lòng của kẻ cô đơn