727 - bốn “cóc cộ” yêu thơ
Bốn danh “cóc cộ” cùng thuyền
Cánh buồm đỏ thắm tìm miền nhân văn
Trời xanh biển rộng sóng gằn
Mênh mang một cõi, bước lằn hoàng hôn
“Cóc - anh” đắng vị bồ hòn
Tiếng buồn sâu thẳm cội nguồn sa cơ
Đường mây đen rủi, mịt mờ
Mỉm cười … cao thấp thế cờ … cuộc chơi!
“Cóc - hai” dạ nuốt ngậm ngùi
Tà huy liễu rủ … tình vui nửa chừng
Một đời muối mặn cay gừng
Xuân phong ngoài vẻ, hồn chung với sầu
Vườn nhà Cẩm Chướng khoe mầu
Công danh, duyên phận “cóc - đầu” dở dang
Bước trần lộ thế ngang hàng
Đau thân liễu yếu, sắt gang tấc lòng
“Cóc - tôi” yêu sắc Thảo Đồng
Trung trinh tròn kiếp xanh dòng khơi xa
Đường chiều khúc khải hoàn ca
Vịn thơ dáng ngả bóng tà dương say
Thi đàn hương mật ngất ngây
Con thuyền rẽ sóng chân mây dập dờn
Mênh mông nhạc khúc tâm hồn
Ngấm lòng đất mẹ xanh rờn nương dâu
Ngân nga … nghiêng đổ gánh sầu
Men thơ lên rượu chụm đầu cùng say.
16 - 10 - 2011*