kẻ cố quên - người càng vương vấn
Ngày vui vẻ nơi cười nơi nói
Tối lang thang quanh nẻo cuộc đời
Đều lòng song hướng chẳng rời
Mong thì mong đó mà đời bão giông
Đứt trăm mối tơ duyên - gãy gánh
Từng sợi hồng canh cánh âu lo
Đoạn tâm kia rối như vò
Ruột gan ai nấu ? Cho lòng ai đau ?
Bởi đâu ? Chốn thiên thai ai oán
Một dạ thề sao nỡ tan hoang
Chữ "đôi" lại thấy bẽ bàng
Tình thừa nhân thế, ngẫm càng thêm đau ?