biển và anh
      
      
      
      
        Chẳng biết tự bao giờ 
em yêu biển nhiều nhiều đến vậy? 
Bởi con sóng dịu dàng 
ve vuốt bờ cát trắng thủy chung
Hay vì say cơn gió biển nồng nàn
cùng quyện hòa từng đôi cánh hải âu
Hay... chỉ bởi... vì... có anh đang ở đó 
Có lúc
Biển như lời anh 
thì thầm nói nhỏ 
Êm ái 
nhẹ nhàng 
vỗ về ru giấc ngủ em 
Mắt biển dịu dàng 
dẫn thuyền về không lạc lối đêm đêm 
Như mắt anh 
đằm thấm làm tim em tan chảy 
Biển có lúc 
lại làm em khắc khoải 
Mỗi khi dỗi hờn... 
thấy sâu thẳm lòng đau! 
Lúc giận nhau 
sóng gào thét 
chờ đợi đến bạc đầu 
Khi lại là... giọt lệ đọng trên mi mặn đắng 
Và yêu lắm!
Những chiều trên bãi vắng 
Sóng rì rào như tiếng hát lòng anh 
Đưa hồn em vào... 
vô tận chân trời xanh 
Nơi chỉ có đê mê
sóng cát vẫy vùng ôm đất trời nông nỗi 
Chẳng biết tự bao giờ? 
Ngày lại ngày qua 
Cứ loay hoay một mình tự hỏi 
Có phải 
em yêu biển vì nơi đó có anh? 
Hay là yêu anh 
vì nơi anh có biển? 
Biển và anh... 
vẫn muôn đời trong lòng em hiển diện 
Say đắm nồng nàn
ấp ủ đam mê 
Làm cho em ngây ngất quên lối về 
Và đọng lại trong tim 
trăm ngàn thương nhớ 
Khẽ gọi tên anh 
từng đêm dài trăn trở 
Hay gọi thì thầm 
tên biển giữa mông lung 
Biển và anh – anh và biển 
một nỗi niềm chung 
Dù xa cách 
nhưng mãi hoài một tình yêu muôn thuở.