anh...!
ANH...
Anh
người đàn ông đi qua đời tôi
ngỡ làn gió mát bên trời khi oi hạ
là tiếng ru hời dỗ giấc ngủ nơi đầu nôi
như ánh bình minh rạng rỡ sớm mai hồng
Anh
người đàn ông si tình lỡ mang kiếp phiêu du
say đắm câu thơ
mãi thả hồn theo thăng trầm từng nốt nhạc
là những gam màu của mây trời gió nước
là cổ tích phép màu - ông Bụt mang đến bên đời tôi
giữa cuộc người hạnh ngộ và chia ly
Anh đến với tôi như an bày định mệnh
đặt vào tim tôi chút hương tình say ngọt lịm
và ...
cả vết xướt dầm làm nhức nhói từng cơn
Anh
người đàn ông mang đến những giây phút cuồng si
gieo mộng mơ
gieo hờn ghen
và cả nỗi niềm trăn trở
trao yêu thương rồi hờ hững
để vần thơ vương khối sầu mong nhớ
là chấm hỏi dài và rộng đến ngàn sau...
Anh
vệt nắng chiều sót lại lúc trời Đông
là những niềm đau
cứ trượt dài trên đời tôi muôn nẻo
dù có dùng bao ngôn từ cũng trở thành sáo rỗng
bởi lẽ
Anh
đã là ...
... là tất cả của đời tôi