Poem logo
Poem logo

nhị hồ

Tác giả: Trần Khiêm
Giọng kêu ú ớ thụt lùi nhũn nhão đêm
Cửa mình giác quan đóng sập
Ảo tưởng về cổ tay nước quấn xa xăm
Lay đầu muôn thuở dậy
Cùng vọp bẻ dưới tán phiêu du đen
Ánh mắt của một người chưa gặp
Hão huyền cử chỉ thai nhi
Ánh mắt mở trừng sau kính xẩm

Dưới tán phiêu du đen
Gom những lệ thuộc của hình thể lại thành đống
Lắc cổ vô thức
Nhô bờ vai thoang thoảng như biểu tượng của sự gãy đổ
Của chủ nhân giấc ngủ mê nước trắng
Những lưỡng lự chặt chẽ
Đang đẽo gọt địa hình âm phủ bằng dung mạo của ý nghĩ

Dưới tán phiêu du đen
Thiêu đốt mối vẩn vơ không gặp nổi
Trong một giai đoạn thẫn thờ của áng mây
Những vòng cung tự vẫn xuống miệng suối hả
Hòa tan nhịp sinh hoạt của động vật vào cơn say rú không lời
Của gió quát sau lưng kẻ lạc loài bằng hơi thở
Vào cơn say rú của thai nhi
Vào nộ khí trăng tàn vĩnh cửu

Dưới tán phiêu du đen
Nhỏ những oái ăm thành giọt
Cạ vào chiếc bóng của trăng tàn vĩnh cửu
Khiến cho nỗi thờ ơ phát cứng và nở lớn
Bùng nổ theo trớn của mắt lộ tròng đắm đuối
Vận dụng vài cử chỉ lênh đênh
Bôi đen những lỗ huyệt phồn hoa
Tàn phế mọi nhân vật
Bằng tiếng ợ của cử động mới đẻ

Nghĩa lí chết ngạt sau khi được đặt tên
Trả lại ngai vàng cho con dế vô vọng
Trả lại thao tác than vãn mạnh bạo khi rời bỏ miền trăng tàn vĩnh cửu cho con dế vô vọng
Dưới tán phiêu du đen . . .

Lôi sự tĩnh tại thai nhi về thung lũng nhân vật
Như một tiếng xé đẹp đẽ và tứa máu
Cổ tử cung ngộ độc khắc khoải tự rách
Dưới tán phiêu du đen . . .

Rỉ mùi lên nấm mộ chật chội của huyền thoại mang tên sống sót
Rỉ mùi lên nấm mộ chật chội của huyền thoại mang tên sống sót
Âm ỉ.

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm