phận nghèo
Tôi! Một kẻ nghèo bạc tiền.... tay trắng
Bước vào đời chỉ có trái tim sôi
Khi đã yêu, yêu đến hết mình thôi
Đã quí mến thì... thiệt thòi cũng nhận
Tôi! Một kẻ biết nghèo nên an phận
Nào dám mơ những thứ quá tầm tay
Trái tim côi luôn lo sợ một ngày
Hồn bất cẩn lỡ trèo cao té ngã
Tôi muốn mình mang trái tim băng giá
Suốt bốn mùa đừng tan chảy làm chi
Nhưng trớ trêu.... mắt chẳng biết nói gì
Tim phản chủ đã nóng sôi lửa nhiệt
Vẫn tự nhủ: nghèo... đừng nên tha thiết
Tổn thương rồi sao chạy chữa được đây
An phận mình với cuộc sống hằng ngày
Lỡ vấp ngã.... vết thương không đáng kể
24/9/2016