mộng hồn trôi
MỘNG HỒN TRÔI
Hồn thương ơi! Từ xa em vọng lại
Khúc tiêu buồn, tê tái cõi lòng anh
Dưới ráng chiều mây nhạt phủ mờ xanh
Nghe da diết, quẩn quanh niềm trăn trở!
Muốn dang tay hốt vầng trăng sáng tỏ
Trải về em để đuổi bóng mờ đen
Mà xa xôi, tít tận chốn trời đêm
Đành day dứt, tim sầu ôm nỗi nghẹn
Lửa hương yêu tháng ngày ta vun vén
Bằng hồn trăng, ánh quyện rải trời mây
Lan tỏa về hoa lá với ngàn cây
Cho kết nụ, đâm chồi phơi tuế nguyệt
Có đôi lúc thâm trầm mang tha thiết
Cũng khi buồn chẳng biết nói sao hơn
Dòng suối ngọt theo ngõ ngách man mơn
Rồi tụ lại, gom về sông tình mộng!
Từng đêm sương gió trăng say lay động
Rượu chun đầy kết bóng vút tầng mây
Giữa không gian ngây ngất thả hồn bay
Đẩy bóng tối đọa đày rơi khuất nẻo
Nhưng em ơi! Lòng anh như thắt thẻo
Bởi cây trồng, tưới nước để mà xem
Khi phong ba, tơi tả cuốn thân mềm
Chỉ xa xót, không đem vào giữ được
Nhìn sông xanh lững lờ ra phía trước
Chiếc thuyền đời vẫn lặng lẽ mờ khơi
Mà sao như bến dừng nơi diệu vợi
Nhịp cung đàn rười rượi kéo hồn trôi
Nguyễn Thành Sáng
NHẤT LANG THƯ QUÁN
(Nơi Tinh Hoa Thơ Ca)