gượng dậy giữa hoàng hôn
Ta gầy guộc giữa hoang tàn sa mạc
Dòng đời quay cày nát đáy lòng ta
Bụi thời gian phủ rẫy tóc sương pha
Hồn khô khốc vỡ ra trăm mảnh vụn
Ta đứng giữa dòng nhân sinh ngắn ngủn
Buốt lòng mình cũn lũn thế gian này
Nỗi ưu tư trên ốc đao cát đầy
Trăng khuya lạnh làn mây buồn phiền muộn
Bước chân nặng lún sâu theo đá cuội
Ước ao tàn theo buổi xế tà dương
Con lạc đà ngơ ngác giữa trăm phương
Cơn gió thổi xóa đường ta đi lạc
Giữa sa mạc của dòng đời tan tác
Lũ diều hâu đói khát rỉa trên đầu
Ta dại khờ nào biết được nơi đâu
Là trần tục vẽ màu thiên đàng sáng
Hồn bất chợt gặp em trong chiều vắng
Giữa vô cùng cay đắng đã tan hoang
Cây xương rồng cho trái ngọt hương hoa
Những nhựa mật tan hòa khay dược thủy
Giữa ốc đảo nước trong lành thi vị
Em và ta xưa vùi dập đọa đày
Những phong ba bầm nát tấm thân gầy
Ta sống dậy ... giữa bẫy đời nhầy nhụa
Ta gượng dậy chẳng gì còn lại nữa
Giữa vô tri .... ta chửa vết thương lòng
Em cùng ta trao hơi thở say nồng
Ta lại bước .... hoàng hôn đang buông xuống...
Ta xin ngỏ... cám ơn âu là muộn
Em ngoan hiền trong suốt một màu xinh
Giữa đêm khuya em mãi cứ mần thinh
Trăng ... trăng đã gởi tình cho ta sống...
Bài này đã được xem 926 lần
|
Người đăng:
|
Hồng Dương
|
|
|