sống lại
Sống Lại
Đã lâu rồi, một giấc ngủ thật dài
Dòng sông cũ, hồn ai chưa tỉnh lại
Giọt sương khuya đọng buồn ôm kín mãi
Để nắng vàng hơi bốc giữa bao hè!
Uống trăng mờ, nhỏ giọt sầu quạnh quẽ
Nhuốm tái tê, bào xé, nghẹn vì sao?
Ngọn phũ phàng đẩy mơ về hoang đảo
Khiến lỡ làng cánh gió khóc trăng xưa
Nhớ hồn thiêng, nhớ ngàn yêu muôn thuở
Phải nghẹn ngào, trăn trở liệm ngày mai
Thét oán hờn, đồng vọng đến tầng mây
Rồi trôi giạt, rơi dài trên sỏi đá
Những chiều buồn, nhìn mưa rơi tầm tã
Vọng con đò, bến nước, mộng xa xôi
Cánh chim trời tơi tả mảnh tình rơi
Hai cực lạnh gom về hằng vạn giá!
Ôm bóng chết, biến mình thành kẻ lạ
Lặn chìm sâu, bơi ra nơi thăm thẳm
Để không còn nghe thấy tiếng rên đau
Với những nghẹn, lao đao dòng thế sự…
Nay trăng nhô, kéo theo hồn lữ thứ
Giữa đêm sương gió cũ lại quay về
Bởi luyến lưu, khắc nguyện dưới ánh thề
Hằng thao thức, ủ ê niềm mộng sĩ
Hốt sương khuya thoa lên lau tủi lệ
Bỏ lại đây mờ mịt chẳng về đâu
Gói hành trang ba chữ “biết làm sao”
Lên thuyền nhẹ đi vào con nước sóng!
Nguyễn Thành Sáng