giận thu
Giận Thu
Nghĩ mà quá giận cái mùa thu
Trở lại làm chi để buộc u
Khiến kẻ mộng sầu thêm nghẹn trở
Tái tê, vò võ cột lay lư
Đến để nơi đây tỏa sắc buồn
Cho vàng héo úa lá xanh luôn
Rồi bay tan tác về xa vợi
Làm nhánh, cây cành trơ trụi thương!
Phủ cả khung mờ trăng chạnh vắng
Cho ngàn ảm đạm trải chơi vơi
Biết bao tâm sự phai phôi nhớ
Bị lảy tung lên, rống vọng lời
Nỗi sầu nhân thế muốn tìm quên
Lại phải vì ngươi kéo dậy đênh
Biến cả thanh thao thành nhạt nhẽo
Bập bùng từng chập rộn tung lên
Tội ngươi đáng lắm đó thu ơi!
Đừng có, kêu ca với hởi ôi!
Mộng sẽ trói ngươi bằng cỏ đượm
Thảy vào sông lạnh, khóc trôi trôi!
Nguyễn Thành Sáng