chạnh lòng tình trong nấm mộ
Chạnh Lòng Tình Trong Nấm Mộ
Bên một góc nghĩa trang đìu hiu nhạt
Nấm mộ buồn trăng trắng nỗi ly tan
Chưa được lần trọn vẹn giấc mơ trăng
Phải lặng lẽ ôm đàn vào đất lạnh!
Bóng thời gian thả dài theo năm tháng
Đã lần tan quá khứ sắc thu đông
Thuở năm nào thuyền mộng đón bên sông
Mà lữ khách trên dòng không ghé lại
Để hồn thương ngậm ngùi mang tê tái
Hằng đêm về ngây dại xót xa mơ
Từ ngôn từ lạc lõng cố thành thơ
Mong êm ả canh chờ sương lộng ánh!
Nhưng mãi đợi với nỗi niềm canh cánh
Ánh vàng kia vẫn khuất tận nơi nào
Để tim nầy ôm ấp lặn chìm sâu
Khao khát mộng dạt dào trong nghẹn tủi
Ai có hiểu từng thu mờ thui thủi
Một linh hồn lạnh lẽo vọng trời xa
Nghe từ sâu thăm thẳm nhịp ngân nga
Lời khe khẻ đậm đà…em yêu hỡi!
Vậy mà anh mãi vói hoài không tới
Chỉ chập chờn vời vợi nẻo xa xăm
Cho tim đau tan nát tự bao lần
Muôn ảm đạm trôi dần theo chuỗi sống…
Ôi chiều nay! Dưới khung trời chếch bóng
Chợt chạnh lòng vương vấn chuyện ngày xưa
Nấm mồ kia ôm hình hài muôn thuở
Một ái tình trăn trở mảnh hồn si…
Như phảng phất đâu đây lời non nỉ:
Tôi yêu em là để khổ cho tôi
Bởi sao kia ở tít tận xa xôi
Thân cánh gió chơi vơi đâu gần được
Chỉ chết rồi chân hồn theo nhịp bước
Về trần gian lặng ngắm ảnh hình ai!...
Nguyễn Thành Sáng
NHẤT LANG THƯ QUÁN
(Nơi Tinh Hoa Thơ Ca)